Sự im lặng cũng rưa rứa. Nhưng bạn muốn về ngay. Một người đàn bà không đẹp mà đẹp.
Chỉ có một cách để giữ danh dự là làm cho chúng chùn bước. Cậu có cho rằng mình mạnh hơn để bác bỏ tớ không? Tùy cậu. Hôm thì thằng em hoặc ông cậu nhấc máy.
Ban đầu, sức mạnh, khao khát tuổi trẻ khiến bạn không dung hòa được. Và biết bác thừa hưởng điều ấy ở bà nội. Cũng chưa bao giờ thay vì bố thí những cơn ợ hơi ấy cho một đứa trẻ lỡ quệt phải, anh ta ban tặng chúng cho những đồng loại đồi bại nhưng đầy quyền lực.
Thêm nữa, bác quan niệm trẻ con, thanh niên cứ đưa vào kỷ luật, chơi đòn tâm lí, ân cần chăm sóc, bệnh gì cũng khỏi tuốt. Chà, ông anh này cũng không đến nỗi phong kiến như vẻ lừ đừ của ông ta. Thằng em ngồi kiểu đầy tính hiền triết từ đầu đến cuối buổi.
Bắt đầu thời kỳ tương đối tự do, là cái lúc bay xuống xưởng sản xuất hoặc bay lên phòng thiết kế xem sáng tác hoặc ngồi uống chè. Tôi nép sát vào vỉa hè và chẳng làm cản trở, vướng víu ai. Máy ảnh thì kiếm được nhưng chụp đẹp thì không rành.
Anh dạy em, biết, quay ngay. Không háo hức khi bước vào và không nuối tiếc khi bước ra. Tôi ngạc nhiên nếu nó chưa được phát minh.
- Mi nên nhớ viết là một thói quen tự thân vận động. Bộ ngực như trồi, như bị giật bung ra khỏi màn hình. Khán giả sôi động phết.
Không được, như thế người ta sẽ nói này nói nọ, ngại chết. Ông anh bảo không khí mờ ảo nhỉ, như sương mù, khó thở hơn bên kia. Đừng nhầm là chúng tôi lạnh với nhau.
Rốt cuộc, khi bớt ngu dốt thì chúng ta sẽ thoải mái hơn với nhau. Có điều bác che bóng khéo quá, cứ câu giờ cho đến hết trận đấu thì thôi. Tôi định chờ mẹ bảo: Mẹ cho con thôi học nhé.
Giữa thế giới tân kỳ này, bạn biết gì? Để dễ dàng có một công việc kiếm kha khá? Vi tính, ngoại ngữ của bạn làng nhàng. Bác ơi, cháu phải sống để tìm cho bác những niềm vui và giải tỏa tinh thần lớn lao hơn những thứ tâm linh ngăn cách bác cháu ta: Cháu ăn tỏi và bác không ăn tỏi. Cũng rất không thích những người ngộ nhận bông lơn thành hằn học.