Chúng ta bây giờ cần lời khuyên đó lắm. Tôi gốc gác ở Missouri: như vậy bạn đủ hiểu. Nếu tên hơi lạ, ông bảo người ta đánh vần cho ông nhớ.
Ngửng đầu lên, bạn, vì nếu trong mỗi cái kén có một con bướm chưa nở, thì trong tâm mỗi ta có một điểm phật, chỉ đợi dịp phát huy. Bá tước phu nhân Tolstoi tìm thấy chân lý đó - nhưng trễ quá. Năm 1915, Rockefeller là người bị nhiều người oán nhất ở miền mỏ Colorado.
Nhưng lâu dần quen nghề, lòng hoan hỉ tiêu tan. Ông ta khuyên tôi mang về bận thử một tuần nữa. Sao chúng ta chẳng theo họ, cởi nỗi buồn phiền của ta ở sau cánh cửa rồi hãy vô nhà chúng ta?
Và ông không bao giờ quên chuyện đó hết. Bạn có muốn biết làm sao cho một người đàn bà mê bạn không? Cái đó mới tài! Không phải bí quyết của tôi đâu, mà của bà Dorothy Dix. Chịu không nổi họ! Họ đầy tự phụ, say mê về cái quan trọng của họ! Nực cười nhất là một số trong những kẻ đó lại được mọi người coi thuộc giới thượng lưu! Kẻ nào chỉ nói về mình thì chỉ nghĩ tới mình thôi.
Đứa nhỏ có kể vào đâu những lời đó. Lỗi của tôi không làm thiệt chút chi cho miền Messachusetts, mà làm cho tôi xấu hổ vô cùng. Những đức lang quân ở Mỹ nên noi gương bà.
Nhưng ngày hôm đó, tôi quyết hành động có lý trí hơn; tôi tránh không nghĩ tới điều tôi muốn mà để hết tâm tư vào những ý muốn của thân chủ, và trước hết, phải làm sao cho họ nói "Phải, phải" ngay từ lúc đầu. Không thể có lời nào nhân từ hơn để xét bà nữa. Nhưng hãng lại quả quyết nói ra như vậy.
Trước hết đáng lẽ tăng số lợi lên được. Anh về nhà đi, viết cho tôi bài khác phỏng theo những ý kiến đây này, rồi anh gởi cho tôi một bản nhé". Một hôm lúc điểm tâm, ông Lincoln có một cử chỉ hoặc thốt một lời làm cho bà nổi giận.
Mùa này ai cũng trốn cảnh nhà quê, dễ gì cho người khác mướn được? Kẻ bị ta chỉ trích sẽ tìm thấy hết lý luận để tự hào chữa và trở lại buộc tội ta. Không! Ai kia thì xử sự như vậy, chứ ông Schwab thì không bao giờ.
Mười lăm năm trước, có lẽ tôi cũng như vậy, khi đọc một câu như vậy. Wooton, một người học trò của tôi. Nghĩa là đại tá muốn cho ông Bryan hiểu rằng ông là người quan trọng quá, không nên nhận sứ mệnh đó - và ông Bryan hài lòng.
Tôi chắc chắn vậy, không ngờ vực gì nữa. Mỗi cử chỉ của ông, mỗi lần ông chuyển giọng nói, mỗi nét cau mày là cả một công trình luyện tập. Chịu không nổi họ! Họ đầy tự phụ, say mê về cái quan trọng của họ! Nực cười nhất là một số trong những kẻ đó lại được mọi người coi thuộc giới thượng lưu! Kẻ nào chỉ nói về mình thì chỉ nghĩ tới mình thôi.