Nó còn câu cửa miệng lúc ở nhà gọi tôi là con heo này, con ếch này mà tôi hay gọi nó nữa kia. Dù sao, với bạn, bóng đá cũng chỉ là một trò chơi. em đi đâu hết một đời - mà không để lại một nhời cho ai - em đi trọn vẹn rộng dài - mà không thả lại một vài cơn thơ - em đi từ lúc bấy giờ - tôi không hiểu cứ đợi chờ em đi - em đi bởi cái lẽ gì - vì ai hay chỉ là vì đi thôi - dù sao em đã đi rồi - duy còn nỗi nhớ lặng ngồi trên mi
Thật ra, nếu bạn đấu tranh vì nhân loại, vì đất nước quê hương, vì nhân dân hay vì gì gì đó cũng không nằm ngoài việc tháo gỡ những tình trạng như thế này. Và trong những thời điểm đó, bạn thường làm ra thơ. Dù đã được khuyến khích, động viên tinh thần bằng một kỳ nghỉ trước đó.
Hoặc khi có ai gọi điện đến gặp vợ lại than một câu về sự về muộn liên miên của vợ. Lúc này họ lại tưởng tôi đùa. Như thế sẽ khổ nhưng sẽ giữ được tử tế.
Thế rồi chưa đến nơi đã lủi thủi đi về. Mẹ xem xong bảo: Đây là trang hài hước à? Đôi lần tôi nửa đùa nửa thật: Con đứng trong 5 nhà thơ Việt Nam hay nhất. Thế là dường như nó cáu, nó kêu gào to hơn.
Bác gọi xuống ăn sáng mấy lần bạn cứ lờ đi. Bác đã ra tay thì bật dậy nào. 8 giờ dậy thì cái ngực lại rát.
Sự thật và những khái niệm luôn bị đánh tráo và lạc hậu. Cho đến giờ phút này, trên thế gian này, tôi vẫn là một kẻ hèn. Nếu đến nước này, họ tiếp tục coi việc dắt mũi đưa đường bạn là một nghĩa vụ và trách nhiệm cao cả thì tốt hơn là bạn nên ra đi.
Chắc bạn có chút ám ảnh về cái câu đó. Bác gái nghe lục đục, hỏi: Làm gì thế con? Học ạ. Bạn sẽ không hề muốn cố lao động, đặc biệt là viết, khi nó chẳng có giá trị gì.
Và lẻn vào hủy hoại nốt tình cảm gia đình. Có thể họ ngấm ngầm bắt tay nhau để xoay thế giới theo quỹ đạo họ muốn. Đó là lúc mà trí tưởng tưởng phải lén lút sinh đẻ nơi xó tối của tiềm thức.
Mình rất sợ phí thơ. Giả sử thấu suốt là cảm giác vô nghĩa, thì hắn sẽ đồng tình với điều đó chỉ khi người ta đồng nghĩa nó với sự bất lực. Bạn như hiểu rất rõ mấy dòng chữ ấy.
Họ không thừa nhưng cũng không quá thiếu. Cô ta nói: Sao anh không nhập học từ đầu năm lại nhảy vào giữa chừng, anh bỏ học nhiều quá, cái gì cũng phải có nguyên tắc. Hắn chỉ không có thời giờ làm tuốt tuồn tuột.