- Cũng có lí, nhưng liệu cứ miễn cưỡng thế, ta có sống được qua cái nỗi khổ tinh thần này không? Cố rút từng chữ trong những cuốn sách không hề ưa thích, đặt lên đầu rồi lấy búa đóng đinh vào trong hai năm nữa để thỏa lòng người khác. Mẹ thấy điện còn sáng, sang bảo: Đi ngủ đi con, một rưỡi đêm rồi. Đó như một đòn cảnh cáo đầu tiên với những kẻ cậy quyền thế, tiền bạc làm càn, đem đời sống người khác ra làm trò tiêu khiển.
Chỉ là một thứ nhân vật làng nhàng cho dễ mào đầu. Qua đó, với những tinh hoa của quá khứ cũng như hiện tại để lại, đào tạo, hun đúc, chọn lọc nên những tài năng kiệt xuất biết tận dụng chúng vì nhân loại. Nó chỉ có một con đường để giữ gìn những nét đẹp nguồn cội hiện sinh (luôn luôn biến chuyển) là giết những thứ mạo danh đạo đức giết nó.
Mọi thứ vẫn như thế. Như tôi bắt một con Dã Tràng ở bờ biển Việt Nam thả sang một bờ biển khác ở Châu Phi. Nhưng đó là chuyện lâu rồi.
- Thế thì vẫn phải về để mẹ khỏi mong chứ. Bác bảo: Cháu thì làm sao vận động trí não nhiều như thế. Hoặc tôi chuyển lớp.
Phải, nên, đừng… Câu chuyện của bạn có thể mở rộng với thật nhiều nhân vật và tình tiết. Nếu quả vậy thì sự ra đi của bạn há chẳng phải là một giải pháp tốt cho cả hai bên khi không tài nào dung hòa được. Tôi chọn nói về cuộc sống của những người không đói rét nhưng cũng không kém khổ đau.
Cuộc sống còn cần có tầm nhìn xa bên cạnh những hoạt động sống cũng rất sống đó. Nhớ lại cái lúc tôi khóc, nước mũi chảy tong tỏng xuống trang sách. Chắc bạn có chút ám ảnh về cái câu đó.
Tôi hy vọng việc sớm nhìn nhận ra điều này sẽ làm chúng ta hành động cùng nhau sớm hơn để loại bỏ dần sự ngu dốt cho nhau. Như thế bạn sẽ bớt được nghe bài cháu phải tự xác định cho mình. Nhà cao cửa rộng, vợ đẹp, bồ xinh và ma túy nếu cần.
Gọi đó là chiêu bích hổ du tường, được anh em kính nể. Đó là những lạc thú thay thế cho thứ lạc thú hung hãn mà bạn có thể đập tan cái bàn thờ to của mẹ, xé tung tất cả những cuốn sách và lấy ghế quật nát cái tivi. Khi mà theo luật, bạn thừa tuổi để đi khỏi nhà và họ đuổi bạn ra khỏi nhà.
Họ không cậy mình lớn để khua muôn mái chèo đánh đắm các con thuyền vô tội khác chỉ để to phình ra và lạc lõng trong mênh mông. Giữa đời sống và nghệ thuật. Mà là thứ quan hệ cộng sinh theo kiểu lợi dụng nhau.
Người ta trải qua là thôi, hiếm khi đọng lại. Bố có lẽ đã đọc vài bài viết mới của tôi còn lưu trên máy tính, bảo hôm nào in tập thơ ra bố mang đi nhờ người ta xem cho. Và có một cái đầu luẩn quẩn.