Đừng tốn quá nhiều thời gian để nhìn ngó xung quanh tìm ai đó rồi cố tình biện giải lý do ra đi của mình. Tức là trước hết họ phải hiểu ngôn ngữ của bạn. Cuomo quả thật có một khả năng tranh luận rất hùng hồn.
Ngày 20/01/1961, vị tổng thống mới này đã khuấy động được lòng người dân Mỹ, giữa lúc đang bước vào một thập niên mới sau giai đoạn khó khăn ở những năm 50. Thoạt nghe thấy vô lý. Ý của tôi không phải là bạn phải làm một diễn văn hoàn chỉnh trong đầu trước khi bước lên bục micro.
Các cậu sẽ không được tốt nghiệp trong năm nay. Có một quy tắc hết sức đơn giản là: Hãy nói chuyện với những người dưới quyền theo cái cách mà bạn muốn ông chủ nói chuyện với mình. Họ sẽ không nói! Và ta sẽ phải độc tấu với những câu hỏi không có câu trả lời đúng nghĩa.
Ngôn ngữ của đôi mắt quan trọng. Thật kỳ diệu! Sự căng thẳng của anh ấy biến đi đâu mất. Nếu vị khách mời nào có đầy đủ cả bốn yếu tố sau đây thì thật tuyệt vời:
Họ không thể chờ thêm được nữa. Và bất cứ nhà hùng biện nào có mặt trong buổi trưa hôm ấy đều có thể học hỏi ở ông hai điều: Câu chuyện trên nghe có vẻ khó tin nhưng đó hoàn toàn là sự thật.
Sam đứng trên sân khấu nhưng người ta có cảm tưởng như anh đang ngồi trên hàng ghế khán giả vậy. Ở chương 10, tôi đã kể với các bạn về nhà báo Shirley Povich. Nhưng trong chương trình trò chuyện này thì anh cảm thấy rất tự nhiên và thoải mái.
Với một người bạn chí thân thì dĩ nhiên chúng ta có thể bàn về chuyện lương bổng. Anh ấy đến chương trình của tôi vào một buổi tối, rồi làm cho tôi đêm đó cứ trằn trọc mãi. Có thể bạn đã biết chuyện này rồi, nhưng tôi vẫn sẽ kể.
Khi thấy được điều đó, ngay lập tức tôi có thể lái câu chuyện về quá khứ. Bạn nên nhớ rằng sự chăm chú lắng nghe sẽ giúp bạn có thể phản ứng lại tức thì những gì người khác nói. Và tại sao họ có một vốn tri thức lớn.
Nhưng thời gian qua đi và những cái tên cũng thay đổi. Không phải bao giờ chúng ta cũng may mắn. Như trong chương trình trò chuyện với cựu phó tổng thống Dan Quayle năm 1992, chúng tôi bàn về luật hạn chế việc phá thai một trong những vấn đề nóng bỏng lúc bấy giờ.
Nhưng dù sao đi nữa thì tình huống này cũng thật buồn cười. Lần đầu tiên và lần duy nhất trong đời, tôi thấy Jim ngồi lên ghế bành còn té lên té xuống. Bởi ông nghe nói nước Mỹ là nơi đầy hứa hẹn, rằng những con đường ở đây đều lát bằng vàng! Nhưng tới đây ông đã học được ba điều: