Biết chuyện này sẽ xảy ra những đến lúc thì cảm thấy khó xử. Tôi thường lấy cái tên của bộ phim chưa từng xem đó để đùa với thằng em. Và con cháu bạn, lại có cảm giác muốn khạc nhổ, phá phách, rũ bỏ… Mà khi nén lại để cùng chung sống, nó cứ nôn nao cồn cào suốt cuộc đời.
Tự do hay không là ở mình. Trước đó, lúc nghe mẹ khóc bên cạnh, tôi đã muốn ôm lấy mẹ, gục đầu vào vai mẹ. Lại kể đến chuyện khán giả cứ đến pha sôi động là đứng dậy cả lượt khiến thằng em tớ và tớ bị che mất tầm nhìn bàn thằng thứ hai của đội Việt Nam.
Em bảo con không lo nhưng mọi người cứ lo cho con, lo con bị tai nạn hay có sự vụ gì. Nhiệm vụ là đám cưới vui vẻ. Nó trơ trẽn và thản nhiên đến độ bạn muốn xông vào đánh nhau với nó, muốn biến thành một thứ âm thanh man rợ hơn để đè bẹp nó.
Tôi muốn gặp ông cụ. Nhớ lại cái lúc tôi khóc, nước mũi chảy tong tỏng xuống trang sách. Và lại, vừa mất giấc mơ vừa thêm tội chống người thi hành công vụ.
Và kẻ thua chấp nhận rút súng tự tử. Nhưng mà này không được bi quan. Thi thoảng vẫn bình luận vài câu.
Tí nữa cháu nghoéo tay với bác trai nhé… Chà, cuối cùng, cậu ấm cũng đã bị lợi dụng một cách triệt để hơn bên cạnh vài việc cỏn con của đứa trẻ như lấy cho bác cái tăm, cái kính. Ngheo! Ngheo! Họ đang gọi con mèo, dưới tầng. Mình không khổ nhưng người ta lại khổ.
Này thì… đời người là hoa hồng héo-chỉ còn xơ lá với gai mòn… Với khả năng phân tích cũng như những luồng suy nghĩ sâu sắc, ông ta có thể bắt vở được những giấc mơ của mình. Gọi cậu là cậu em vì cậu em ít tuổi hơn và gọi tôi bằng anh.
Mặc quần đùi ra đường lạnh. Cả đời tôi hầu như không quay cóp và một đôi lần làm chuyện đó khiến tôi nhắc mình suốt. Trong thế giới này, đòi hỏi tính nhân văn, cao thượng ở những kẻ lãnh đạo (ngầm và không ngầm) ư? Quá khó khi họ đang ở trong một cuộc chém giết, tranh giành.
Dù vì chúng mà bạn bị đèo bòng, phải sống trong trạng thái chờ đợi được trả tự do. Bác đùa lại: Sức cháu có đánh được nó không. Khi ấy, nó sẽ bước chập chững sang những điều tôi viết và thu hoạch cái mình cần.
Tay không nhấn mạnh chăng? Thử viết nắn nót xem nào. Tạo ra sự xuất hiện những con người hiếm hoi ấy phải là một nền giáo dục chung hết sức đúng đắn. Trong bữa cơm chủ nhật, bố mẹ tôi vừa vào thăm chị út xong, bảo chị còn xanh lắm.