Đấy, như kiểu có sương mù trong phòng. Đời sống luôn cần những vai diễn khác nhau để làm nó, những khoảnh khắc trong nó phong phú, chất lượng hơn. Và càng thể hiện sự vô học khi trở thành câu cửa miệng đầy vô tư.
Hay không được thấy hết những giá trị họ luôn có. Nên dù lười, hắn vẫn phải cố mà chăm. Đơn giản là để sống.
Tôi đốt chút, chả hả hê gì. Tớ già hơn nó và thế là tớ đưa kẹo, nó phải bóc. Bạn biết sự dịu ngọt của đàn bà là liều thuốc không tồi.
Ai bảo các cậu đi trốn hoặc chợt ùa ra nhiều quá. Anh biết, nếu em viết, em sẽ viết hay hơn anh rất nhiều. Không hy vọng những ký ức không bị xáo trộn hoặc nhầm lẫn.
Liệu hắn có phải quỷ Satăng không? Một câu chuyện có thể quyết định sinh mạng con người ư? Nó là một cám dỗ, một thử thách mà lâu nay ta vẫn thèm muốn. Sáng nay chép bài một tí. Có lẽ hình ảnh một thằng con trai 21 tuổi mặt nhăn nhúm bơ phờ nằm trên giường rên hừ hừ và cáu gắt suốt ngày mới là một biểu tượng cụ thể về bệnh tật và đau đớn thích hợp cho trí tưởng tượng của họ.
Bất hạnh thay, sự phong phú thuộc về muôn loài nhưng không nhiều cá nhân nạp nổi nó vào người. Hơn nữa, một sinh viên đã nghỉ học non một năm và không có nề nếp. Họ sẽ chọn một thế giới hòa bình chứ, tất nhiên.
Tiếng nhạc xập xình bên ngoài hắt vào không làm mất được cái hay của chim hót. Khi vội vã rút chân ra khỏi nỗi cô đơn bằng sự vùng vẫy bản năng, người ta càng dễ lún sâu vào nó. Và sốc trước một chuỗi ngày dối trá của đứa cháu? Bạn từng nghĩ đến chuyện này.
Để râu toàn bọn chả ra gì. Trước lúc bác tôi xuống, mẹ tôi lên, thì tôi xuống. Bạn không muốn rũ bỏ hoàn toàn để làm mới toàn bộ.
Khi mà tôi lạc loài. Cho cô bé bán diêm, nàng đáp. Càng kéo nó càng lùi lại.
Có ai bảo: Loanh quanh luẩn quẩn cũng là chơi. Và tin vào cái chúng ta thích tin, chả cần biết nó là sự thật hay không. Con mèo quanh quẩn bên nách.