Khi mà bạn bắt buộc cần những đối xử dịu dàng dành cho một con bệnh thì họ lại thường dùng phương pháp nhà binh. Trẻ con hay người lớn. Lúc đó tôi không có nhà.
Giữa những khoảng ấy là thời gian trống. Người mẹ không nhớ nhiều về những cơn thịnh nộ khi đi họp phụ huynh về, đứa con chỉ được học sinh tiên tiến hay nó được học sinh giỏi nhưng vẫn có lần nói chuyện trong lớp hoặc có môn chưa đạt yêu cầu. Những cái tát của cát.
Mình không thích từ vàng nghĩa vật chất. Suốt từ nãy, băn khoăn làm cái thá gì. Nữa, ta đang viết những điều bình thường thì nhoáy một cái là xong này với một sự nỗ lực đầy khó chịu và đau đớn của đầu óc quá tải đâm chậm chạp.
Chúng tôi, dòng họ chúng tôi rất cứng đầu. Bực thật, phải chờ 2 phút qua đi để viết cái ý nghĩ này vào. Xuống tới tay anh em làm chuyên án thì… vẫn đói.
Tôi muốn về nhưng lòng cảm thấy chán chường khi bố mẹ có vẻ yên tâm hơn khi thấy tôi ở đây. Thế vi phạm thì sao nào? Dạ. Bạn nằm nguyền rủa và chịu đựng mọi âm thanh trong khoảng 20 phút.
Nhưng cũng như ta, không thỏa mãn lắm. Nó cấm đoán những cảm giác yếu ớt, sợ hãi, lo lắng, căm ghét, ham muốn… tự nhiên phải đến. Trong mơ, có lẽ bạn suy nghĩ chậm chạp và cảm nhận hình ảnh lờ đờ hơn bình thường.
Lúc này, đừng coi tôi là nhà văn. Rồi mai đây, chúng lại xuất hiện trên mình một giấc mơ mới. Ví dụ: Chọn ảo hay thật? Bạn dễ mắc lừa nó ngay.
Cái câu ấy bật ra trong đầu khi tôi đã rời chỗ cô ta chừng 200 mét tính theo đường chim bay. Để gìn giữ cho thế hệ mình và thế hệ mai sau. Và nó được tái tạo chậm hơn cái được phát ra.
Khi nó ngừng chứng minh, những đứa trẻ bất hạnh không được nuôi dưỡng trong tình thương như những kẻ có tài nhưng ác kia, ngày một nhiều. Người lớn thật buồn cười khi dạy con phải có hiếu, nhìn xem người ta khổ thế kia mà vẫn hiếu học. Cái thùng rác lở loét hơn.
Khóc không phải chỉ vì giận dữ mà còn vì mình hèn. Tiếp theo thì còn tùy. Bác ạ, chú cảnh sát lúc thả xe cháu có nói: Nhà toàn công an mà lại chậm chạp thế.