Mà còn thua trắng về tài năng. Cứ thế, nhà văn viết, bỏ qua tất cả những lời phê bình. Đó là ham muốn của kẻ thất học khi kiến thức giáo khoa của hắn chả có gì.
Chúng tôi đi xe máy đến đó, gửi xe, đi qua một dãy hành lang khá tối. Còn sót lại những tôi tiếp tục này. Tôi hát cả hai kiểu, lặp đi lặp lại.
Phải đi vệ sinh cái đã và đến lớp để hôm nay không có thêm sự vụ gì. Tao đờ mẹ bật quạt mãi mà đờ mẹ đéo hết nóng…. Cũng vì ít trải qua mà tôi chưa đủ hiểu họ để làm họ có thể hiểu lại tôi.
Nói hay hoặc đúng không mà thôi. Không phải lúc nào bạn cũng lủi thủi quay lại. Có lẽ là thứ món tráng miệng bên cạnh những món chính tuyệt hảo không đủ cho tất cả.
Mà trong đời sống thì lờ mờ thế nào nhưng thả vào câu chữ thì lại đổi màu hết sức thú vị. Bằng chứng là vừa nghe tiếng góp phần đã hí ha hí hửng. Mặc dù cả cái trạng thái đào sâu vào bản chất, luôn luôn tìm tòi, âm ỉ khao khát nói ra cũng cũ; nhưng khi tự thân nó tìm ra được những bản chất có vẻ bản chất nào đó thì nó mới.
Những cái điều này chẳng qua là tôi đang thanh minh với nàng Sáng Tạo của tôi trong trạng thái mất tự tin của kẻ trễ hẹn. Không để lãng phí, lãng quên khi chưa từng nhớ những đỉnh cao đã có. Ngoan nào, đợi tao có cơ hội, tao viết.
Gió se sẽ mang vị mặn. Ba bố con cùng đi xem nhưng vé của bố ở khán đài khác. Nhưng càng lớn, tôi càng dốt.
Có ai bảo: Loanh quanh luẩn quẩn cũng là chơi. Để chúng lúc nhúc, lên men khá khó chịu. Tôi kém nhất khoản này.
Hy vọng, cái này có thể giúp gì đó cho giấc ngủ của bạn. Như một sự bổ trợ, cân bằng, phong phú tất yếu. Lấy quần áo họ để sẵn và thêm một chiếc khăn bông xanh lá mạ.
Ví dụ như viết hay là sáng tạo, gõ nó ra là công việc đời sống bình thường, trong lúc gõ lại nghĩ ra cái mới, gõ luôn, lại là sáng tạo, không ai gõ hộ được. Càng ngày càng đông những kẻ hững hờ. Và nàng mỉm cười với ta trong cơn đau.