Lại còn những câu buồn (cười) của tiền bối: Ai nói gì thì nói nhưng phải tin vào mình. Nhưng tôi không muốn có thái độ của một kẻ bỏ chạy. Và phải đập xác xuống nền đá hoa lạnh buốt.
Tôi nhận ra sự bông lơn của mình không thích hợp với phần đông người Việt ít cập nhật. Còn nếu nó tương đối đúng thì chúng ta cùng suy luận tiếp… Tôi yêu và thương bác tôi.
Tôi đang viết với tư cách một thiên tài. Trông như một thứ thực vật biến đổi gen hoặc người cấy gen thực vật. Hoặc là tôi ích kỷ, tôi bất hiếu, tôi bất cần thì những điều đó lay chuyển được tôi ư? Nếu tôi là kẻ (mà theo tôi là) chẳng ra gì như thế thì rốt cục, những sợi dây liên kết giữa họ và tôi hay giữa chúng ta không phải là tình người.
Có điều, người người làm kinh tế, nhà nhà làm kinh tế. Bạn không nghĩ những sự suy kiệt này do thể thao mang đến. Bạn cũng thấy mình có kinh nghiệm về chuyện này đấy chứ.
Chẳng ý thức gì cả, chẳng nghe lời ai cả. Đôi lúc khinh bỉ họ vì ánh nhìn khinh bỉ. Chúng cộng hưởng với nhau và dùng sức rung của mình âm ỉ phá hoại nội tạng.
Cái vỏ kẹo bé tí, sân vận động đằng nào chả phải quét dọn. Còn cái quần thì rộng thùng thình. Nếu đời là một trò chơi thì ngoài người chơi (may ra có thể) ai có thể thấu suốt những bến bờ không bờ bến của nó.
Đầy đủ vật chất nhưng tự cô lập, thiếu căn bản nhận thức, gần nhau nhưng không hiểu nhau. Lát sau, bác bạn lên, mang theo chiếc đồng hồ báo thức còn kêu. Chim vẫn hót, một số có lẽ ngủ trưa.
Tôi tự hỏi mình đang làm trò gì đây. Cổ họng hơi nghẹn và lồng ngực hơi rỗng. Vậy mà các chú lấy chúng tôi làm theo luật để bịt miệng tôi.
Cuộc sống luôn dành cho tôi những may mắn vào lúc cần thiết. Cũng chẳng có gì lạ kỳ để tả. Anh đang hạnh phúc.
Tôi đã những tưởng họ sẽ trao quyền tự định đoạt cho mình sau khi đọc nhưng hoá ra vì những điều đó mà họ càng không muốn tôi viết. Chà, ông anh này cũng không đến nỗi phong kiến như vẻ lừ đừ của ông ta. Họ nỗ lực vì điều đó.