Họ không thể chờ thêm được nữa. Vẫn không sao mở miệng được! Việc này cứ lặp đi lặp lại đến ba lần. Đáng mến là khi đi xem bóng chày, ông luôn ngồi ở hàng ghế bình thường chứ không hiện diện ở những chỗ VIP, và chưa bao giờ người ta thấy ông bỏ về nửa chừng.
Là một người có thể đọc diễn văn thao thao bất tuyệt dù có chuẩn bị trước hay không. Tôi chẳng còn biết hỏi cái gì nữa. Tất nhiên mọi khán giả đều nhìn thấy cảnh tượng khôi hài đó.
Chính là Danny Kaye! Vị khách mời này và chương trình nói về anh đã làm cho rất nhiều người phải bất ngờ. Nhiều người thích dùng các thuật ngữ nghe có vẻ thời thượng chứ không muốn dùng những từ quen thuộc bình thường. Một giọng nói rè rè ở đầu dây bên kia thốt lên, chậm rãi từng từ một: King hả? Boom-Boom Giorno đây.
Rất nhiều ông chủ sẽ đánh giá thấp nếu bạn làm như thế. Người đó có lòng nhiệt tình hay không? Có thật sự thích hợp với công việc này không? Nếu cảm thấy ứng viên quá e dè hay sợ sệt, hãy áp dụng những phương pháp khởi đầu câu chuyện mà tôi đã trình bày ở chương hai. Đừng tiết kiệm những lời khen khi họ làm việc tốt.
Một cảm giác tội lỗi thoáng qua trong đầu tôi. Ngay lập tức, nhà trường đã chân thành bày tỏ niềm tiếc thương vô hạn với Moppo bằng cách mua nhiều hoa quả. Họ hiểu bạn đang nói điều gì, họ thấy sự chân thật, tự nhiên của bạn.
Nghĩ đến điều này tôi trở nên dứt khoát và mạnh mẽ hẳn. Thời ấy tin tức truyền đi bằng miệng, người ta chỉ được học vài cấp lớp thấp ở trường… Và thế là từ ông bà của mình, Andrew đã có một kho tàng kiến thức. • Họ biết cảm thông và chia sẻ, đặt mình trong hoàn cảnh của bạn để hiểu hơn những gì bạn nói.
Hãy tưởng tượng người ta sẽ cảm thấy như thế nào nếu bỗng nhiên bạn ngừng nói vì lúng túng với những bức vẽ minh họa? Khi bạn thao thao bất tuyệt với một tấm bản đồ treo ngược thì hậu quả còn tệ hại hơn! Chỉ cần một cái micro nhỏ bé, ông có thể khuấy động cả một hội trường. Cuomo cha đã nói cho tôi biết lý do vì sao.
Anh chàng giậm chân thình thịch, cụp tay lên miệng làm loa rồi hét toáng lên: Moppo! Moppo! Về nhà ngay! Cậu… đang chết!. Tôi học được kinh nghiệm quý giá này sau lần trò chuyện với Joe DiMaggio Jr. Đừng bao giờ quá phụ thuộc vào tờ giấy đến mức không ngoái nhìn khán giả.
Có thể mọi người thấy vậy sẽ đánh giá: Larry King khép nép quá!, nhưng không sao, tôi sẽ bắt chuyện với một ai đó mà. Tôi đọc rất nhiều các bài diễn văn. Bạn sẽ được người ta nhớ đến nhiều hơn nếu hỏi về quan điểm của họ.
Lắng nghe bằng đôi tai và thể hiện sự quan tâm bằng đôi mắt. Và rồi giây phút mà tôi mong đợi đã đến. Lần nào tôi cũng hát theo phong cách ballad trữ tình.