Có lẽ hình ảnh một thằng con trai 21 tuổi mặt nhăn nhúm bơ phờ nằm trên giường rên hừ hừ và cáu gắt suốt ngày mới là một biểu tượng cụ thể về bệnh tật và đau đớn thích hợp cho trí tưởng tượng của họ. Tôi thấy xã hội này khổ và cần làm cho nó bớt khổ càng sớm càng tốt. Bao nhiêu hình ảnh biểu trưng, đại diện.
Chẳng có cái gì đập. Bạn lại muốn lưu lại. Em bảo con không lo nhưng mọi người cứ lo cho con, lo con bị tai nạn hay có sự vụ gì.
Một cái cầu vồng bắc ngang hai hàng cây. Khi không còn nhiều sức để nhận thức rõ, bạn sợ mình đang viết trong trạng thái suy giảm năng lực. Trong sở thú này, những con vật trở nên hờ hững vì tù túng.
Chân lí nằm ở chính biên giới giao thoa giữa khoảng dục và không dục nên thật khó tìm. Không phải là giáo huấn, chỉ ra chân lí hay giác ngộ cho quí bà nọ. Phần còn lại của cái đèn… À quên, cái xương sống đèn màu đen.
Đang nhìn ngọn lửa rừng rực trên cuốn sách tiếng Anh, tôi chợt nhớ đến chỗ thơ. Hoặc với nội dung vờ phản ánh chính nó. Cứ tự nhiên nữa vào, dù thế nào thì mỗi con người vẫn biết tự xoay xở, còn khéo hơn mi nhiều nữa kia, đừng lo hão cho họ.
Hoặc sẽ bắt mình quên. Bây giờ con hứa với các bác và bố mẹ bật lên, học cho tốt nhé. Anh chị họ hơi cúi đầu ăn phía đối diện với bạn, làm khán giả bất đắt dĩ.
Kệ sự thật là năng lực phát huy cũng thường là lúc năng lực dần cạn kiệt. Giữa những khoảng ấy là thời gian trống. Bù lại, ông sẽ làm nô lệ nghệ thuật cho họ vĩnh viễn?
Trong đầu óc bạn đầy rẫy những bức tường lửa. Khi những ý nghĩ dông dài này chảy trong não thì bố âm thanh quấy rầy cũng chẳng nhằm nhò gì. Còn quá nhiều điều để viết.
Chúng cố víu vào những kẽ ngón tay. Còn lúc này, cái cửa kính mà bước qua nó, quẹo phải là xuống cầu thang, đang đóng. Vì những cơ hội mới có thể coi là may mắn này, và sắp viết xong nên lòng chắc thoải mái hơn chút ít.
Còn hắn là con mèo câu bộ ngực của cô ta. Nhà văn bỗng thèm nụ cười trong im lặng của nàng. Cũng như chấm dứt việc lệ thuộc thời gian để tự do phân phối năng lực và học cái mình cần.