Đầu tiên mẹ hỏi: Con tự viết à? Tôi chỉ cho mẹ xem tên người viết ở cuối bài. Tôi 21 tuổi, chưa hy sinh được mấy tí, chưa cống hiến được mấy tí. Có lẽ đã đến lúc đi ngủ.
Trình báo sao đây? Trước tiên là với bác trông xe. Nhưng mà này, ta đâu có cần danh tiếng. khi dần xuất hiện những kẻ trong chúng mày bị giết chết một cách dã man như trong những phim về bọn bệnh hoạn có lẽ chúng mày mới biết đến y đức
Bạn có thể đạp một chân lên tường, bật lên chạm tay tới trần nhà cao gấp hơn hai lần chiều dài của mình. Phá bỏ sự hủy diệt sự thật. Cũng có thể là khuôn mặt cũ.
Cái đó, chúng đưa ra không khó. Đời sống luôn cần những sự dung hòa. Bạn gượng dậy, rửa mặt đánh răng.
Thế là những bực dọc không biết trút vào đâu cứ dần hình thành. Không hiểu sao ư? Không, tôi biết, mình còn thiếu nhiều cái để có một niềm vui tương đối trọn vẹn. Nó lí giải cho cảm giác còn háo hức đi một chặng đường hơn chục cây số để chạy nhảy một chút, uống nước, thi thoảng ăn thịt chó, rồi về.
Việc nhớ được giấc mơ là một sự tiến bộ về lí trí và trí nhớ. Chợt thấy một khoảng xanh cỏ cây khá đẹp giữa cái bệnh viện xập xệ này. Tôi khóc có phải vì cảm thấy thế giới thì kinh dị, nhiều mặt quá mà con người chỉ lĩnh hội được vài phần.
Tại sao lại phải có cảm giác anh đang sến? Đôi lúc cũng cần thay đổi trạng thái như vậy giữa cuộc sống đầy cục cằn này. Rồi bảo cảm ơn ta đi. Bác giở cuốn sách ra, vuốt lại từng trang rồi gập vào.
Và bị bắt vở thì mặt mũi tối sầm như mặt trời bị cho một chầy lặn luôn. Có lẽ là phim hình sự. Những con người như vậy thúc đẩy cuộc sống đi lên một cách chân thực.
Tôi, thằng em, ông cậu thường cười với nhau vì chuyện chạy đi chạy lại điện thoại inh ỏi. Một tờ lịch, tranh thủ cái đinh móc nó, treo thêm 2 cái mắc áo một hồng một đen trông cũng xứng đôi đáo để. Con mèo quanh quẩn bên nách.
Đã không ít lần phân tích các lí do mình ngại dùng tiền. Bởi vì, lúc này, lòng tôi dường vô cảm. Cho thì thôi nhưng nhận thì không phủi tay được.