Hai đứa rẽ vào công viên ở đầu cầu chơi cầu trượt. Mấy tay lái xe ầm ầm ngoài đường cũng đâu có ngủ. Năm nay tôi 21 tuổi, bị một số người gọi là bồng bột, thiếu thực tế, ảo tưởng, vì muốn sống chân thật và tốt đẹp trong mọi tình huống nên thua thiệt.
Êm dịu và hoang vắng. Cái tình cái lí phung phung phí phí bầu bầu bí bí lí nha lí nhí. Bạn phải xin lỗi những con lợn và sự vô tư của chúng để gọi những khán giả loại này là những con lợn.
Không muốn bỏ họ đi, bạn đặt mỗi chân lên một con đường. Nhưng lí trí dạy tim tôi phải muốn. Bạn còn phải sống dài dài.
Nhưng mẹ tôi ngồi đó, đưa khăn mùi xoa cho tôi. Họ sẽ chọn một thế giới hòa bình chứ, tất nhiên. Cái từ nhân loại đẹp thế mà hay gây phản cảm.
Chia luôn thành hai phe ẩu đả. Và phải đập xác xuống nền đá hoa lạnh buốt. Có nó thì đau nhưng không có nó thì bạn lại trở thành vô cảm thật rồi.
Nhưng từng khúc vỉa hè lại nằm trước mặt những tiệm hàng. Đó là giấc mơ của ta và ta chỉ chấp nhận giấc mơ ấy. Danh tiếng ta cũng đã có một tí tẹo.
Tôi kém nhất khoản này. Mặc quần đùi ra đường lạnh. Để tránh nguy cơ nước mắt có thể trào ra và mẹ trông thấy, tôi chống tay vào thái dương để che.
Trước đó, lúc nghe mẹ khóc bên cạnh, tôi đã muốn ôm lấy mẹ, gục đầu vào vai mẹ. Chả phải bổn phận gì. Bạn lại kéo tiếp, kéo đến năm sáu lần mà vẫn thấy mình trong đống bùng nhùng màu hồng hồng hoa hoa.
À, còn nếu họ thất bại thì thế hệ sau, nếu còn tồn tại, và nếu còn phải làm bài kiểm tra lịch sử, có lẽ sẽ tiếp tục lén lút mở sách giáo khoa ra và chép lại đầy những trang sử hào hùng. Không phải vì lũ trẻ ăn xin ít đi. Lại còn những câu buồn (cười) của tiền bối: Ai nói gì thì nói nhưng phải tin vào mình.
Tôi biết các chú bực tôi, trước thái độ của tôi lúc ấy. Rồi đến lúc ghét mình để vuột mất tình yêu, hắn vẫn hay soi gương. Làm thế nào để ngừng viết.