Hàng chục những câu hỏi đua nhau xuất hiện trong đầu James. Cả hai người đàn ông đều im lặng, mỗi người theo đuổi những ý nghĩ của riêng mình. Anh thật sự cảm thấy nhẹ nhàng và vô cùng thảnh thơi.
Sau khi tốt nghiệp, họ lại tiếp tục làm mọi người ngạc nhiên đến thú vị khi lập gia đình với hai chị em sinh đôi trong cùng một lễ cưới đôi. - Cậu hãy ngồi xuống đi. Bản thân James cũng biết là lần này anh sẽ thành công.
- Ồ, cậu đấy ư! Tớ rất vui khi gặp lại cậu. - Tớ cũng không hiểu vì sao cô ấy luôn là người giúp tớ nhận ra những khiếm khuyết trong công việc quản lý của mình. Và tôi đã nghe theo lời khuyên của họ.
Một tháng trước đây, tôi vẫn không chắc là có nên giao cho cậu không. Duy chỉ có một điều là Josh đã vượt quá phạm vi thẩm quyền của mình khi giải quyết những việc mà tớ đã giao. Anh xác định rõ những yêu cầu của mình.
Bằng cách đó, ta sẽ cảm thấy tự tin hơn. Tớ nghĩ, sai lầm mà cậu đang mắc phải cũng tương tự như chuyện của tớ, đúng không? - Cậu có còn nhớ tâm trạng của cậu khi lần đầu đến gặp tớ để than vãn về những nỗi khốn khổ trong việc quản lý không? Theo tớ nghĩ thì khi ấy cậu không đủ kiên nhẫn để nghe hết một mạch những điều này! Nhất là cậu cũng chưa thể ứng dụng tất cả ngay được.
Rồi James lùi ra xa vài bước để đọc lại tất cả những gì anh đã viết lên tấm bảng trắng. Anh đã trao đổi với Josh rất cụ thể và rõ ràng về những yêu cầu công việc và Josh cũng đã rất hiểu những mong muốn của anh. Anh cũng muốn tỏ ra tế nhị để không làm cô bị thất vọng, nhưng quả thật kết quả hoàn toàn khác với những gì anh mong đợi.
Khi tớ nói xong, không ngờ Jennifer lại là người tức giận hơn tớ. Kể từ lúc bước vào phòng, anh luôn tránh nhìn James. Anh để ý thấy nhân viên của mình cười đùa nhiều hơn.
Họ gặp tôi vì bản thân họ đang đứng trước những mối bận tâm khác nhau: có người cảm thấy kiệt sức vì công việc, có người lại muốn tìm cách ứng phó với những nhân viên khó bảo. Đó là chủ nhật đầu tiên sau một khoảng thời gian dài mà James không phải bận tâm lo nghĩ gì đến công việc của ngày thứ hai. Còn anh lại cảm thấy hứng thú trở lại với công việc bởi anh tin rằng những công việc mà mình đã giao phó cho các nhân viên sẽ được hoàn thành đúng hạn.
Một buổi tối nọ, vì phải giải quyết một số công việc còn tồn đọng nên James lại một lần nữa để lỡ bữa tối cùng gia đình. - Lâu rồi tớ mới lại thấy cậu vui như thế, James ạ. Khi chỉ còn lại một mình, James cảm thấy thật sự bối rối.
- Hai tuần trước, tớ giao cho Jessica đảm nhận một công việc quan trọng. Thế là James bắt tay vào xác định thời hạn cho từng công việc và nói chuyện cụ thể với mỗi nhân viên một lần nữa. Nhóm của James đã có quá nhiều khó khăn rồi, đặc biệt là vào lúc này, khi hy vọng đang lóe sáng trước mắt họ.