Tôi để họ tin rằng họ đã toàn quyền tiến cử. Tôi thích hàng chữ đó lắm vì tôi thấy nó cho ta vái vẻ quan trọng và bề bộn công việc. Ta nên luôn luôn nhớ bài học đó: Ta hãy để cho khách hàng, bạn bè, người yêu và bạn trăm năm của ta thắng ta trong những cuộc tranh biện nho nhỏ mà không tránh được.
Ông Adamson, giám đốc một hãng đóng ghế quan trọng, muốn được ông Eastman mua ghế giúp để dùng trong hai ngôi nhà đó. Một buổi tối, một ông khách lại chơi. Chúng ta cũng có thể nhận lỗi với người khác nữa, nếu họ biết ngọt ngào, khôn khéo nghe ta nói.
Tuần đó, tôi bận việc lắm, nhưng tôi xin kiếu không dự một bữa tiệc nào để làm vui lòng nhà kỹ nghệ. Tôi biết rằng nếu tôi nói được như thường thì tôi đã mất mối hàng đó, vì tôi có một quan niệm hoàn toàn lầm lẫn về cách mời hàng. Bạn ráng làm cho người đó nói: "Phải, phải" càng sớm càng hay.
Không phải dễ, vì mình không quen người ta. Vì người ta khéo gợi lòng tự ái của nó. Quá khứ đầy những thí dụ chứng minh năng lực thần diệu của lời khen.
Bạn nên nói như John Wesley khi ông thấy một người say rượu lảo đảo ngoài đường: "Nếu trời không thương, thì ta cũng đã như người này". Tôi xin hạ xuống nhiều hơn nữa. Họ sống bên nhau, như để trả một cái nợ tiền kiếp cho nhau vậy.
Cầm chiếc roi mây, bạn có thể bắt con nít vâng lời được. "Quả thật tên tôi hơi lạ. Khi ông vô phòng giấy nhà chế tạo đó, ông nói: "Ông có biết rằng ở Brooklyn này, không có ai trùng tên với ông không?".
theo học lớp giảng của tôi, kể lại cho tôi nghe như sau này: Một cách đối đãi như vậy làm cho người ta vui lòng tự sửa mình. Đó, chỉ vì vậy mà ông khen tôi là nói chuyện khéo, sự thiệt tôi chỉ là một thính giả kiểu mẫu và biết cổ vũ ông nói thôi.
Nhưng, bỗng nhiên, ông ta mỉm cười. ''Trước khi cưới, sự lựa chọn kỹ càng bạn trăm năm là một điều quan trọng nhất. Tại tỉnh Springfield, là nơi gia đình Lincoln ở, có 11 ông luật sư.
Khi ông về rồi, tôi nhiệt liệt khen ông. Vậy chúng tôi tự tiện xin phép ông - nếu có thể được - thu xếp sao cho hàng của ông tới ga chúng tôi vào buổi sáng, nhất là những khi ông gởi nhiều hàng. Mỗi lần sắp ra sân khấu, ông tự nói: "Ta mang ơn những người tới đây coi ta diễn trò.
Tức thì những bức thư và dây thép ùa vào phòng tôi để chửi tôi, bao vây tôi như bầy ong vẽ. Overstreet viết: "Hành động do những thị dục căn bản của ta mà phát sanh. Tôi tự thấy xấu hổ".