Tất nhiên là bạn ác theo cách mà pháp luật không sờ gáy hoặc đủ tài để khi pháp luật sờ gáy, ông chủ chó nào đó đến hót bạn ra. Ông đã hài lòng chưa? Chỉ một bản và đoạt giải Nobel. Họ đôi lúc khuyến khích bạn đi chơi cho khuây khoả.
Cháu vẫn không chịu dậy ạ. Lúc tôi khóc, dường tôi có hỏi tại sao mình khóc. Chú công an hay cảnh sát gì đó bảo: Đó là chuyện của cậu.
Mẹ thì độ này da sạm đi. Như thế là như thế nào? Là như nhiều người tôi gặp và không mong đợi thấy lần hai. Nhưng khi bạn phá sạch sành sanh chúng, bạn lại trở nên không thật.
Ở đây, bạn tự nhủ, bạn nằm một mình và than vãn chẳng để làm gì. Luyện trí nhớ là như vầy: Nhìn một lượt cái bàn. Một hôm, cô lớp trưởng thông minh và năng động và cao lớn (luôn xếp thứ nhất, trên tôi một hoặc hai bậc, trong các kỳ thi học sinh giỏi tiếng Anh của trường) hỏi tôi: Sao ấy buồn thế? Tôi đáp: Buồn ngủ.
Rồi vừa nói bác vừa lấy thuốc. Trơ ra một khoảng trống nhìn xuyên qua thấy một khu vườn rồi chếch ra cả ngoài con đường nhựa lở loét. Tôi nói: Con mèo ở trên này rồi.
Giữa những khoảng ấy là thời gian trống. Và từ đó, tớ không thấy rác rơi xuống từ anh ta. Một giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt nàng.
Không biết bác có nhớ chuyện này không. Bạn không mong bác đọc lắm. Bình thản và mệt mỏi.
Tôi nép sát vào vỉa hè và chẳng làm cản trở, vướng víu ai. Tại sao mình lại phải đóng kịch hả? Tại sao? Đừng hòng! Ta cứ vác cái bộ mặt tỉnh bơ này ra. Bác vòng sang phía trái tôi.
Và nữa, trong những thành phần được coi là trên mức nhận thức bình dân, thiếu gì những hạn sạn đội lốt gạo cơm mà không bị phát giác cũng bởi khả năng đánh giá non kém của số đông bình dân. Có vẻ nó tổ chức một cuộc đấu giá. Vòng một cái đai qua người rồi bật máy cho nó rung dữ dội làm người mình cũng rung theo.
Nhà văn bỗng thèm nụ cười trong im lặng của nàng. Chơi là nằm mơ bất tận trong tự giam hãm vào khuôn khổ. Như một con rết hoặc như một con rắn.