Những kẻ đó sướng hơn chúng ta nhiều lắm. Thần đã từng khâm phục nghe Bệ hạ giảng về phong vũ biểu, về vô tuyến điện tín hoặc về quang tuyến X nữa. Chính lời khen đó đã mở đầu cho quãng đường rực rỡ của chàng.
Lúc đó, cha mẹ mới tự hỏi: "Làm sao cho nó muốn sửa đổi được". Họ càng quý mến ông, vì chẳng những ông không đả động tới điều lệ, còn mời họ hút thuốc, làm cho họ cảm động mà thấy ông nể nang họ. Một văn sĩ nói: "Biết phép lịch sự nghĩa là biết vượt tầm con mắt đừng thèm ngó bức hàng rào đổ nát trước mặt, mà ngắm những bông hoa nở trong vườn phía sau hàng rào đó".
Ông giáo hồi âm, an ủi cậu, nói cậu rất thông minh, làm việc lớn được, đời sẽ tươi sáng hơn và cuối thư, cho cậu một chân giáo viên. Một cuộc bàn cãi hăng hái nổi lên vì ông hội trưởng thay lời cho tôi, cho nên ông bênh vực hàng của tôi. Cho nên tôi đau lòng thấy mỗi năm những cây đó bị những đám cháy tàn phá, không phải do tàn thuốc mà do sự vô ý của tụi con nít chơi nghịch trong rừng, bắt chước dân lạc hậu, xếp đá làm ông táo để nấu nướng.
2- Một nụ cười không làm nghèo người phát nó nhưng làm giàu người nhận nó. Bạn hãy tự nhắc luôn luôn rằng: "Hạnh phúc của ta, sự thành công của ta, danh vọng tiền của của ta phần lớn đều do sự khôn khéo trong khi giao thiệp với người mà có". Bảy giờ rưỡi; và chịu ca với.
Cách đây vài năm, ông Dyke thất vọng lắm vì ít khi ông nhận được hồi âm những bức thư ông gởi cho các thân chủ của ông: thầu khoán, thương gia, kiến trúc sư, để xin họ cho biết tình hình buôn bán. Nhưng còn người đó, người ta nghĩ sao? Bạn đã cho người ta tự thấy thấp kém. Lời cầu xin cuối cùng của ông là đừng để ông thấy mặt vợ ông.
Trước hết đừng nói đến những vấn đề riêng của mình, tốn công vô ích. Bà già nói: - Cháu nói có lý. Ông không nói: "Tôi không muốn rằng hình của chúng nó được in trên báo".
Cubellis viết thư xin việc và vài ngày sau nhận được giấy mời. Tôi: - "Bà không biết tôi đâu. Và xin ông cho biết, theo ý ông, chừng bao nhiêu tiền thì nên mua".
Chính lời khen đó đã mở đầu cho quãng đường rực rỡ của chàng. (Tôi phải nói rằng bà phỏng vấn anh chàng ấy ở trong khám). "Trời biết cho rằng tôi nhảy dở hết chỗ nói.
Bằng một giọng cảm động, bà ôn lại những kỷ niệm êm đềm hồi xưa: Bức thư ấy, tôi chép lại đây. Buổi tối, vẫn điệu đó.
Ông này cũng không ra ngoài lệ đó. Một người coi sóc chúng giảng cho tôi: "Khi một em đó hiểu rằng mình sẽ tàn tật suốt đời, thì mới đầu như rụng rời, rồi bình tĩnh lại, cam lòng với định mạng, rồi cảm thấy sung sướng hơn những đứa trẻ mạnh". Nhà cất gần xong rồi thì thình lình nhà chế tạo những đồ đồng để trang hoàng phía trước nhà, cho hay rằng không giao những đồ đồng đó y hẹn được.