Tất cả những cái ta làm nên là kết quả trực tiếp của tư tưởng. Thấy khó kiếm việc làm quá, anh mở một phòng thí nghiệm và nghiên cứu về vi trùng học ngay trong hầm nhà anh tại Massachussets. Đây là bài tường thuật của viên cảnh sát trưởng, mô tả trường hợp xảy ra tai nạn: "Ông William Falkaber 68 tuổi, chủ một tiệm ăn, đã tự giết mình khi đang nổi giận vì người bếp không nghe lời ông mà cứ uống cà phê trong đĩa chứ không uống bằng tách.
C Link kể trong cuốn Khám phá loại người. Tôi ở trong đội tình báo 999 và chúng tôi mới "vùi thân" ở miền Normadie [14]. Chưa bao giờ tôi hoàn toàn thất bại như vậy.
Tôi gặp một trường hợp khó xử. Nhìn vào thì hai hình chồng lên như thành một, làm ta cảm tưởng hình đó có bề sâu và bề xa. Chị sẽ có nhiều thì giờ để suy nghĩ, để nhận xét mình và biết rõ mình.
Ông gặp tai nạn vào năm 24 tuổi. Tôi có dịp làm quen với Eddie Rickenbaker, một phi công trẻ tuổi. Ta sẽ ngủ lúc nào không hay.
Chúng tôi vào một nhà thờ cầu nguyện rằng nếu cháu phải chết thì đó là Thánh ý của Thượng Đế thì chúng tôi cam chịu. Chính cái cách ta phản động lại với nó làm cho ta khổ hay vui. Khi nào gặp những nỗi khó khăn - đời ai mà chẳng có những lúc ấy? - tôi tự nhủ phải giữ đầu óc cho sáng suốt và nhờ vậy mọi sự đều sẽ được như ý.
Nhưng mỗi lần nói trước đám đông, tôi can đảm được thêm một chút. "Không có gì giải trí và làm cho óc ta được nghỉ ngơi bằng lòng tín ngưỡng, giấc ngủ, âm nhạc, vui cười. Thế là lời qua tiếng lại, không khí Vermont hoá ra khó thở, u ám.
Rồi lại mấy năm trước, miền Californie của chúng tôi phát sinh bệnh dịch trẻ con tê liệt. Rồi nói với hàm răng, mắt, tay, chân: "Duỗi ra". Người nào tạo lập một hãng lớn mà không học cách tổ chức, uỷ bớt quyền, để có thì giờ chỉ huy, kiểm soát thì khoảng 50, 60 tuổi sẽ mắc bệnh đau tim và phải nghỉ việc luôn.
Phương pháp đó là một trong những thuật khéo nhất mà tôi được biết, để giải quyết những vấn đề rắc rối. Nhưng nếu vậy, nguyên do cái chết cũng là tại lo lắng chớ nào phải mất ngủ đâu! Và còn nhiều hơn là khác, vì trong khi họ ngủ thì ông làm việc!
Trên chiếc tàu đó, ông thấy người thuyền trưởng, đứng ở cầu thang, chỉ nhấn vào một cái nút mà làm chạy một cái máy, tức thì ngăn thiệt kín những bộ phận chính trong tàu, không cho phần này thông qua phần khác, ví dụ vì tai nạn nước có tràn vào cũng không đắm tàu được. Mùa xuân năm 1938, tôi đến bán ở gần Versailles [7]. Nhưng các huấn luyện viên gìa gấp hai, bà tuổi họ lại không mệt chút nào.
Hạnh phúc do tâm khảm chứ không do ngoại giới. Việc thứ hai đáng lẽ phải làm, là phân tích những nguyên nhân do thất bại để rút ra một bài học lâu dài. Tôi lẳng lặng ngồi xuống ghế mà không ai hay.