Ví dụ Tây nhìn thấy chỉ một hành động ấy mà đánh giá người Việt thiếu văn minh thì Tây dốt. Mà thôi, hãy tiếp tục tập luyện. Bác trai có mấy câu tủ làm bạn muốn bội thực.
Nó rất giống tôi nhưng đơn giản là vì nó đọc và hiểu ít hơn nên nó chưa dung hòa được. Khi bị bắt bài thêm lần nữa thế này thì họ lại tiếp tục đổi chiến thuật. Mà chúng lại như cái miệng vực cứ rộng ra mãi.
Hy vọng có thể hâm nóng lại. Và tìm những câu trả lời cho những câu hỏi sau khi được tiếp nạp một lượng thông tin đủ để không ăn ốc nói mò. Tôi biết cảm giác này làm cho câu chữ hoài nghi hơn.
Rồi bạn sợ phải đến khi chỉ ngồi im lặng, chẳng biết nói gì, chẳng nghe rõ bà nói gì, thi thoảng bà còn khóc. Nhưng rốt cuộc, các cậu hay tớ vẫn là phận con sâu cái kiến, bị bọn hiện sinh có quyền lực thích thì thả rông, không thích thì nhốt lại, thủ tiêu, ngứa ngáy thì làm trò tiêu khiển. Bởi vì nó không là một giấc mơ mà là một cái kiểu như đồ chơi ở Nga (quên tên rồi), mở con to ra lại thấy con bé, mở con bé ra lại thấy con bé hơn.
Đường phố phía bên kia ném sang tiếng còi xe. Thế nên mới chả bao giờ hiện sinh tất tần tật cả. Những thanh niên có thể coi là tốt xung quanh, họ sống.
Khi đã chơi thì ngoài người chơi ra, thậm chí cả bản thân kẻ đó, ai biết đấy là chơi. Nhưng trong tiềm thức, trong bản năng thường xuất hiện những cơn đói da. Diệt cả những con virus có lợi cho sức đề kháng.
Nhưng vấn đề đặt ra là đó có phải những sáng tác hay ho cho loài người không. Đang định đứng lên đi ăn. Và khi mọi người đang ôn thi thì bạn đang viết và đang chết.
Tôi nhớ lại một số kỷ niệm nơi vườn thú này. Còn bao nhiêu cái để khám phá. Hầu hết thì bạn chơi game, chơi thể thao hoặc viết.
Họ coi những nghĩa vụ, chuẩn mực tất nhiên như trời định. Con mèo quanh quẩn bên nách. Một phần vì người dân không tự tạo chất lượng cho mình.
Ví dụ anh ta sẽ tự bảo mình điên khi đứng giữa đường hét Đờ mẹ bọn tham nhũng lúc thấy một gã như vầy đi qua. Sao những lần rong xe trên đường, không một chốn để về như con chim bay dưới nắng không có tổ, tôi không nhận ra nơi đây? Một cái ghế đá để viết và không nhiều người để quấy rầy. Đừng xót thương vì bà già nhặt rác mà hãy thương nếu biết bà ấy nhặt rác về bán nuôi lũ cháu nheo nhóc có thằng bố nghiện ngập vào tù và bà mẹ trốn đi tìm một chân trời khác.