Không có nụ cười đó, Maurice Chevalier có lẽ còn đóng bàn ghế ở Paris như ông thân và anh em ông. Cái đó có chi lạ? Ai trong chúng ta mà không tự cho là quan trọng, tối quan trọng? Tôi khiêu vũ theo một lối cổ từ hai chục năm về trước.
Phần nhiều những người đã thành công thích nhớ lại những khó khăn buổi đầu. esope, nô lệ Hi Lạp, viết những ngụ ngôn bất hủ sáu trăm năm trước Thiên Chúa giáng sinh. Rồi cậu viết một bức thư dài cho ông giáo cũ, thú nhận rằng chịu không nổi đời được nữa, chỉ muốn quyên sinh thôi.
"Nhà này là kết tinh của biết bao nhiêu năm mơ tưởng. Ông có muốn nói gì thì nói mau đi rồi ra. Đàn ông bao giờ cũng muốn lánh mặt một người đàn bà gắt gỏng.
Đàn bà biết rằng đàn ông biết những điều đó. Ông Chamberlain tới, được Tổng thống tiếp đãi niềm nở vui vẻ lắm, gọi tên và chào hỏi, tỏ rằng được ông Chamberlain tới chỉ những bộ phận xe cho ông, ông hoan hỉ vô cùng. Và xin ông cho biết, theo ý ông, chừng bao nhiêu tiền thì nên mua".
nhưng các bà về phương diện đó thì khác hẳn và các đức lang quân, xin nhớ kỹ điều đó cho. Rồi ông định sao, chúng tôi xin theo như vậy". Harvey Firestone, nhà sáng nghiệp một kiểu vỏ xe hơi, nói: "Tôi đã nghiệm thấy rằng tiền bạc không đủ ràng buộc người có tâm huyết.
Tuy bị mắng như tát nước vào mặt vậy, nhưng ông Franklin óc đã già dặn và khôn, hiểu rằng như vậy là đáng, và ông nghe lời, tự sửa tính ngay để tránh những thất bại tai hại sau này. Ông nói, ngày nào ông cũng đọc nó, vì tin tức đầy đủ, rõ ràng, vì báo không lợi dụng những bản tính đê tiện của quần chúng, và vì những bài xã thuyết rất giá trị. Vài cô mụ đó bị bắt, nhưng nhờ vận động với vài nhà chính trị, họ chỉ bị phạt một số tiền nhỏ thôi.
Nếu tên hơi lạ, ông bảo người ta đánh vần cho ông nhớ. Tôi cũng tin rằng ông không vừa cầm quân, vừa làm chính trị, mà như vậy là phải. Một lần được ông tiếp, tôi hỏi ông bí quyết của sự thành công đó.
Lúc đó, đại tá có la lên: "Thưa Tổng thống, thì chính tôi đã khuyên Ngài như vậy không?". Một văn sĩ đã nói: "Nhiều người mời lương y tới chỉ để kể lể tâm sự thôi". Nghĩa là tôi nói cho họ giận, không cần tự đặt vào quan điểm của họ.
Cha biết nếu con có nghe được những lời cha thú với con đây thì con cũng chẳng hiểu chi. Mà cặp vợ chồng đó có đủ những điều kiện của hạnh phúc. Khi kíp làm đêm tới, thấy con số, họ hỏi nghĩa gì vậy.
Sau khi coi hết các phòng rồi, bà đưa tôi đi coi nhà để xe. Chưa dứt lời thì Von Bulow đã tự biết mình lỡ lời. Chương Mười Một Kích thích thị giác và óc tưởng tượng của người