- Khoan đã, - Jones vừa nói vừa giơ tay ra chặn lại. - Lại có rắc rối rồi cậu ạ, - James nói ngay khi bước vào phòng của Jones. Anh không biết phải nghĩ hay nói thế nào cho đúng.
Cảm xúc của anh lúc này rất khó tả. Khi về đến nhà, James quyết định là sẽ phải thay đổi. Còn James lại chẳng có thời gian.
Nhóm của James đã có quá nhiều khó khăn rồi, đặc biệt là vào lúc này, khi hy vọng đang lóe sáng trước mắt họ. Anh mỉm cười khi nghĩ đến Jones - một người anh họ, một người bạn, và cả một người thầy tuyệt vời của anh! Thông qua các đồng nghiệp, James bắt đầu nhận ra một sự khác biệt giữa hai người - một điều trước giờ chưa hề xảy ra đối với hai anh em họ.
Chiều đến, anh thong thả lái xe về nhà khi trời hãy còn chưa tối hẳn. Chiều hôm đó, James quyết định gọi Josh vào phòng. Theo Jennifer, cô ấy chỉ làm những gì cần phải làm.
Quả là một số việc có yêu cầu rất khắt khe về thời gian và điều đó tạo cho anh nhiều áp lực xen lẫn lo âu. - Sao ông lại hỏi vậy? Đương nhiên là tôi phải làm bất cứ điều gì cần làm chứ? Mãi đến chiều hôm sau, tớ vẫn không nhận được tin tức gì của Jennifer, nên tớ bèn đến gặp cô ấy để hỏi thăm tình hình công việc.
Và tôi nhận ra rằng, mặc dù "triệu chứng" khó khăn của mỗi người là rất khác nhau, thế nhưng tất cả họ đều đang cần đến một "loại thuốc điều trị": đó là cách ủy thác công việc sao cho quy trình tổng thể được hiệu quả hơn. khó cộng tác với các nhân viên của mình. Áp dụng mức độ này khi bạn hoàn toàn tin tưởng vào khả năng của người được ủy thác công việc và khả năng rủi ro xảy ra là ở mức tối thiểu.
Jones luôn giữ được vóc dáng cân đối, cơ thể khỏe khoắn nhờ thói quen chơi golf và chạy bộ đều đặn ba, bốn lần một tuần. Thế nhưng khi báo cáo kết quả, tớ suýt đánh rơi cái gạt tàn thuốc khi nghe cô ấy báo cáo về những điều đã cam kết nhưng lại không nằm trong thẩm quyền của mình, đồng thời còn tự ý liên hệ với những người hoàn toàn không nên đặt mối quan hệ. Công việc được giải quyết một cách trôi chảy, không khí làm việc trong bộ phận của anh ngày càng phấn khởi, chan hòa vui vẻ.
Sẵn dịp, anh còn chơi cầu lông với cô con gái mười tuổi của mình. Nhưng anh cũng không muốn mất đi khoản thu nhập hấp dẫn đó hay để vuột mất những cơ hội được trải nghiệm mà công việc này mang lại. - Vậy là cậu đã nói cho cô ấy biết.
"Ông vui lòng nói cụ thể cho tôi biết tôi đã làm gì để ông phải thất vọng!". Và chính cậu là người sẽ làm điều đó. Ông chưa bao giờ cho tôi biết là dự án này rất khắt khe về thời gian và ông cũng không yêu cầu cụ thể thời hạn hoàn thành công việc.
Anh để ý thấy nhân viên của mình cười đùa nhiều hơn. Kể từ lúc bước vào phòng, anh luôn tránh nhìn James. Điều đó làm tớ cảm thấy rất vui.