Những lúc này là lúc người ta lạnh nhất và có thể có hoặc không nhiều hơi ấm nhất. Tôi đã định viết một truyện ngắn dựa trên bối cảnh này ngay vào cái đêm đến nhà máy cùng anh em bốc hàng mây tre đan lên côngtenơ chở đi Mỹ. Chiều nay bạn đi đá bóng với thằng em về.
Thất vọng khi họ lại thích kiểu vờ vịt hài hước chun chút vì với họ, đó mới là sự thật, mới là biết điều, mới là khiêm tốn. Không hiểu sao ư? Không, tôi biết, mình còn thiếu nhiều cái để có một niềm vui tương đối trọn vẹn. Một hôm, mẹ và tôi đến thăm quan xưởng của chị.
Không hút là không hút. Nếu bạn bị mắc lỡm ngay ở những bài lựa chọn thật ảo đầu tiên, bạn thường khó tránh khỏi lựa chọn sai. Nhưng dùng lí trí và nhạy cảm của ông ta để đoán mộng cho tiềm thức của người khác thì rất khó, có quá nhiều dữ kiện thuộc về một người mà người khác không nắm bắt được.
Giá là ở một thời điểm khác, bạn cũng sẽ khó có thể không phấn chấn. Tôi là một kẻ có trái tim nhạy cảm và yếu đuối. Phải vùng ra khỏi tình trạng này.
Điều khiển trẻ em bằng các trò chơi, công cụ hiện đại. Hơn nữa, nó còn thiếu nghị lực, còn hoang tưởng hoặc ít ra là nhiều ngộ nhận bởi sự thiếu từng trải của nó. Tôi kém nhất khoản này.
Nhất là trước mặt ông ta, kẻ mà tôi không cảm thấy một chút tư cách thầy giáo nào. Chỉ khổ chị sức yếu, suốt ngày ốm đau mà phải học tập liên miên. Hoá ra là chị út phải vào viện mổ ruột thừa.
Và cứ vài gia đình thì phòi ra một sinh thể lạc loài khi không chấp nhận cái đều đều ấy. Nhưng tôi không ân hận về chuyện này nên tôi không muốn thế. Bằng không, mọi người nói đúng đấy.
Quá nhiều lí do để sống. Nhiều điểm rất giống tôi. Một bữa cơm tối, bố mẹ cãi nhau, bố đập tan mâm cơm.
Có hôm bác trai hỏi về chuyện khám. Có điều, viết đâu phải lúc nào cũng là toan tính thiệt hơn. Là thích cái gì thì làm cái đấy.
Các cô gái câm thường nói rất nhiều bằng trí tưởng tượng của người khác. Nhớ lại cái lúc tôi khóc, nước mũi chảy tong tỏng xuống trang sách. Rất nhiều ngọn nến âm thầm trong bóng tối chờ những ngọn lửa đầu tiên.