Họ tìm kiếm những người giúp họ tái khẳng định những suy nghĩ yếm thế của mình. Chàng chỉ có thể mang đủ đất để phủ lên một vài mét đất nhỏ. Vì thế mụ nghĩ ra một kế mới.
Sau khi nói chuyện với thần Ston, Nott chán nản bỏ đi tìm một chỗ ngủ qua đêm. - Dĩ nhiên ta không biết nhiều về nó nhưng ta cũng biết một đôi chút. Vì quá nôn nóng, anh không còn màng gì đến sức lực có hạn của con hắc mã.
Hãy cắt bớt những nhánh cây chết và lá khô đi. Còn sống - còn hy vọng. Thế là tiếng vó ngựa dồn dập, hai chàng hiệp sĩ, một áo đen, một áo trắng, rạp mình trên lưng ngựa nhắm hướng khu rừng Mê Hoặc thẳng tiến, khởi đầu một cuộc phiêu lưu đầy mạo hiểm và thú vị mà có lẽ cả hai sẽ không thể nào quên được trong cuộc đời mình.
Đột nhiên một giọng nói vang lên phía sau khiến Nott giật mình đứng bật dậy. Từng luồng gió lạnh luồn qua những gốc cây to như muốn báo hiệu đêm nay là một đêm không bình yên đối với hai hiệp sĩ. May mắn phải do chính người đó tạo ra.
Trước khi Nott kịp trả lời, anh nhận thấy áo quần Sid rách bươm, bám đầy đất và đôi giày thì lấm lem bùn đất. Ta chỉ muốn hỏi ngươi một việc. Trước hết như vậy đã.
May mắn phải do chính người đó tạo ra. - Thương lượng ư? Ta chẳng muốn có bất cứ sự lương thượng nào với một phù thủy độc ác cả, đặc biệt là ngươi. Trong chiêm bao, chàng mơ thấy cảnh một cây bốn là nảy mầm từ mảnh đất từ mảnh đất nhỏ chàng vừa tạo dựng.
Chưa từng có ai trong khu rừng này chịu làm việc để giữ cho khu rừng này sạch đẹp và khỏe mạnh. Lúc này trời đang tối dần. - Hỡi thần Gió - Chúa tể của Số phận và May mắn, Người ở đâu? Con muốn được cảm ơn Người.
Đừng lãng phí thời gian ở đây nữa. Mình biết là khả năng chọn đúng vị trí nơi cây sẽ mọc là rất thấp, nhưng cũng biết đâu mình may mắn thì sao? Vì thế mình cần phải bảo đảm mảnh đất đó có đủ lượng nước nó cần. - Ta tin rằng có một cây bốn lá sẽ mang lại may mắn vô tận cho những ai sở hữu nó như những gì ông ta nói.
Ngươi hãy quay về đi, Nott cũng đã đi rồi. từ cách đây năm mươi năm vẫn không thay đổi chút nào. Ngay lập tức, bà chúa nước từ giữa hồ trồi lên, lộng lẫy trong bộ xiêm y bằng nước tuyệt đẹp của mình.
Bà đã sống ngay từ ngày đầu tiên trong khu rừng này. Trước khi Nott kịp trả lời, anh nhận thấy áo quần Sid rách bươm, bám đầy đất và đôi giày thì lấm lem bùn đất. Ông đã trải qua không biết bao nhiêu thăng trầm của cuộc đời, đặc biệt ba mươi năm gần đây là thời gian khó khăn hơn bao giờ hết.