Khi đã bước vào nền thể thao chuyên nghiệp của nước nhà hay bất cứ đâu mà muốn khẳng định tài năng thì nó cũng phải cứng cáp và cạnh tranh gay gắt. Hôm nay nó lại đến báo với bác là cháu không đi học cả buổi. Có lẽ mọi người đều ít thời gian bên cha mẹ.
Lúc đó, không giữ được những cơn đau tổng thể bung ra đòi chào ngày mới và lưu luyến ngày cũ. Phải ăn để bác không hỏi: Sao thế? Và còn để lấy sức viết. Mọi người dưới nhà vẫn gọi: Ngheo! Ngheo!
Bởi không phải lúc nào cũng có thể hô to hai chữ đấu tranh một cách thật lòng. Bác sỹ dặn phải đi ngủ trước giờ này 2 tiếng. Vậy thì thuyết phục bác lần nữa nhé.
Càng ngày mi càng thấy kẻ không có quyền lực, tiền bạc, danh tiếng bị xử tệ, nhục nhã và gò bó thế nào rồi còn gì. Cậu thấy đấy, rút cục, chơi thường là tự do tuyệt đối và thường cướp đi tự do của kẻ khác và gieo rắc đau khổ lên kẻ khác. Và danh tiếng thì không có mới buồn cười.
Ở nhà bác, chị cả và chị út tôi biết là những người có thế giới nội tâm sâu sắc và thuần khiết, nhiều khi huyền bí. Đã bảo chả thích viết đâu. Thế nên có người chả nghĩ gì, có người đầu nóng phừng phừng.
Bạn giật tung hết dây nhợ, mặc kệ máu tứa ra. Đừng sa sầm mặt như thế. Tôi chốt trong, không thưa.
Xét cho cùng thì bác gái không phải một thiên tài về lãnh đạo. Em thì bắt một con khác ở Hawaii và thả vào mảnh vườn sau nhà. Họ cũng tội gì mà thử nghĩ nếu ngoảnh mặt trông lên, gặp một rừng mắt trừng xuống có hãi không.
Ngồi trên bàn, hoàn toàn có thể viết. Có ai bảo: Loanh quanh luẩn quẩn cũng là chơi. Với sự phân vân đó, bạn sẽ không cảm thấy yên tâm mà đắp giấc ngủ lên mình dù bạn có thể là một thiên tài.
Bác không đòi hỏi ở cháu điều gì. Vào đây, trời trở nên dịu hẳn. Chỉ là chuyện phiếm thôi.
Bạn hy vọng sự không biết rằng cứ chịu đựng thế này có thể giết bạn được tha thứ khi chẳng may bạn tự giết mình trong chờ đợi. Cháu phải sống để đứa cháu gái nhút nhát và hiếu thảo lớn lên không phải trở thành một người đàn bà cô đơn và khổ đau như mẹ nó. Nghệ sỹ tưởng nhiều vẫn ít.